Nỗi nhớ vẫn tràn về tuy nhiên pha lẫn cảm giác khó chịu, khó chịu vì sự lạnh lùng của em, khó chịu vì không có một dòng tin nhắn phản hồi mặc dù tôi đã gửi cho em biết bao nhiêu tin nhắn. Thế rồi lại nghĩ: không biết em có đọc blog của tôi không? Tôi hoan mang, hụt hẩn. Tôi phải làm sao đây? Buông xuôi hay vùng vẫy. Nếu buông xuôi thì tôi sẻ mất em mãi mãi, thế còn nếu như tôi vùng vẫy, liệu có được em chăng? liệu em quay về với tôi chăng? Tôi không biết nữa, tôi rối lắm!!! Cứ mỗi dòng tin nhắn được gửi đi, đều chất chứa biết bao nhiêu là hy vọng, hy vọng được trả lời, hy vọng được thông cảm, hy vọng em trở về!!!
Tôi đã tạo cho em một vết thương lòng lớn vậy sao? đến nổi em không thể tha thứ, không thể quay về sao? Em đau, tôi không đau sao? Nhất là trong lúc này, tôi nhớ em. Nỗi nhớ của tôi không thể hoà tan theo thời gian được, em nói em không khóc cho tôi nữa, có thể đó là sự thật nhưng có thật là em không đau không, có thật là em vô tình, em hờ hững với những kỷ niệm của tôi không? Em vẫn là con người mà, em có trái tim mà. Dù trước kia tôi có nói những lời tựa như dao nhọn đâm thủng trái tim đó, thì trái tim đó vẫn bằng thịt, vẫn có dòng máu đỏ, vẫn có tình yêu và hình bóng của tôi, nó không phải là sỏi đá!!!
Hôm nay ngày thứ hai rồi, ngày hôm qua đã qua rồi trong quá khứ nhưng còn lại trong anh nỗi nhớ nhung da diết, ân hận, trách móc bản thân mình. Tại sao tôi lại làm vậy!!!? Em nói người khác sẽ yêu thương anh nhiều hơn em, thế nhưng có chắc là anh sẽ yêu người ta như anh đã và đang yêu em không? Hay anh chỉ dùng người ta để lấp khoảng trống của em.
Tại sao vậy? tại sao tôi là một kẻ đa tình lại biến thành một kẻ si tình ngây dại khi quen em! Nếu trường hợp này như lúc xưa thì anh sẵn sàng trút bỏ mà không luyến tiếc. Thế nhưng đối với em thì điều đó không thể nào xảy ra được. Tôi yêu em!!! Tôi đã thay đổi rồi mà. Đây là bài viết thứ hai rồi, còn bao nhiêu bài viết nữa em mới về hả em, Bx iu của anh? Cho anh xin lỗi vì những lời anh nói trước kia, anh không hối hận vì đã làm kẻ si tình, anh không luyến tiếc khi đã yêu em!! Nếu cho anh chọn lại lần nữa anh vẫn chọn em, Bx của anh!!!
Ứơc gì giờ này em có thể nghe bài hát "ĐỪNG BỎ ANH NGƯỜI ƠI" thì em sẽ hiểu tôi hơn và có thể tha thứ cho tôi. Lời bài hát là tâm sự của tôi, là những điều tôi muốn nói với em. Mỗi đêm tôi đều nghe bài hát ấy, và tôi đã....tôi đã...tôi đã khóc. Yếu đuối quá phải không em, nhưng những giọt nước mắt đó đều rơi vì em, rơi cho em!!! Người yêu ơi, tình yêu em dành cho tôi nhiều không? sao không dùng nó để xoá đi niềm đau. Em có còn nhớ những giây phút hạnh phúc bên nhau không? thật ngắn ngủi nhưng anh cảm thấy rất rất vui, rất rất yêu em!!! Chẳng lẻ em quên anh như quên một vùng ký ức, chẳng lẻ em quên anh như vứt một tờ giấy nháp sao. Không em không quên đâu, anh biết em không quên đâu mà!!!
Kể từ hôm nay anh sẽ không nhắn và gọi cho em nữa đâu, anh chỉ ngồi viết blog, viết hết tâm sự, tình yêu, nổi nhớ nhung của anh dành cho em, chỉ mong em sẽ đọc nó. Làm như vậy chắc một điều là anh sẽ không được nghe giọng nói quen thuộc, không được biết em đang nghĩ gì, làm gì. Nhưng ngược lại em sẽ biết anh nghĩ gì và làm gì mà, anh sẽ im lặng và chờ em quay về. Em sẽ về, ngày em về là ngày em điện thoại cho anh, ngày em về là ngày trên tay em đeo chiếc nhẫn tình yêu của anh, em nhé?!!!
Đừng bỏ anh người ơi!! Anh yêu em, anh đang thay đổi vì em, Bx của anh!!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét