Cầm trên tay chiếc điện thoại tôi nhấn nút gọi, trong thâm tâm tôi lúc nào cũng muốn người bắt máy là em.1 lần, 2 lần, rồi nhiều lần nữa vẫn không gọi em được. Thất vọng! Tôi ngồi ngay tại bàn làm việc với giữa nhiều người trong phòng mà cứ tưởng chừng như không có ai. Không gian tĩnh lặng quá, thật đáng sợ. Cũng nhờ vậy mà tôi có thời gian nhớ lại những gì đã qua, những ngày vui, những ngày cãi vã giữa tôi và em; Tôi cũng kịp nhớ lại nhưng câu nói tôi đã nói với em hai hôm trước. Tại sao tôi có thể nói những lời đó với em chứ, tôi biết em đau lòng lắm. Xin lổi em!!!
Khi anh nghe em nói rằng mất hết cảm giác yêu anh, chịu đựng anh, trong anh như nghẹt thở, như vỡ tung ra. Đau lắm!! đau nhiều lắm!!
Anh mất em thật sao. Không đâu, chỉ là giấc mơ thôi!!! đúng không em. Giờ anh mới biết cảm giác đau như cắt là thế nào. Sao giọt nước mắt của anh vẫn rơi. Anh yếu đuối quá phải không em!!!
Bx ơi quay về với anh đi em ơi. Anh xin lỗi em mà!! xin lỗi xin lỗi! ngàn lẫn xin lỗii Bx!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét